Bửa sau ông xã về bảo mình đi bệnh viện chụp phim nhưng mình thấy chắc hong sao nên thôi .Ai dè năm bửa sau nó chơi cho mình một bàn chân sưng chù vù như phù thủng mà lại bầm tím - một màu tím than - lại thêm có phần đau nhức làm mình đâm sợ :
- Anh ơi , sáng ngày chở dùm em đi chụp phim cái chân...
- Hôm trước cứ bướng không chịu đi !
- Tưởng hong có sao ...
Thật là hú hồn khi bác sĩ coi phim xác định là xương không hề chi , chỉ bị giập chút thôi , kê thuốc cho mình uống hai tuần . Trong cái rủi có cái may , sẵn họ đo xương cho mình và điều trị loãng xương luôn ...
- Tại sao không có va đập nơi mắc cá mà mắc cá lại bị sưng bầm và bị đau vậy hở bác sĩ ?
-Đó là do máu bầm nó chạy từ đầu gối xuống và đọng lại ...
Cảm ơn ông bác sĩ tốt bụng và làm siêng trả lời khiến cho mình giảm bớt nỗi lo
Gần ...bình thường rồi . Cái chân của mình đã bớt " mập ú " rồi .Mấy ngày nay cứ nhìn cái chân quá đỗi mũm mỉm mình thấy sợ mà cũng ráng nói đùa với ông xã :
- Bình thường mà em được mập như vầy thì "đã" quá !
- Hừ ...
- Anh biết hôn cái ông bác sĩ giới thiệu em đi chụp phim ông ngăn không cho em chụp ở mắc cá ...mà lại còn chọc quê nữa chứ ..
- ...?
- Ổng nói người em mỏng rồi mà còn đòi chụp X quang nhiều không sợ mỏng thêm hả ..he he..
Sáng nay nhìn cái chân có khuynh hướng.. (ôm ốm ) bình thường như cũ mình bỗng cảm thấy thật mừng như được gặp lại bạn xưa . He he ...
Thế mới biết cái chữ bình thường nó có ý nghĩa to lớn biết bao nhiêu !
Thì ra bài này cô viết lâu rồi :-)
Trả lờiXóaCô làm con nhớ hồi nhỏ xíu hay tủi thân cái "nhan sắc" vịt bầu của mình, và hay ước ao...phải chi mình nhìn "bình thường" như người ta!