Giấc mơ của còng cọc
-Để tao bồng con chó nầy về nuôi nhe
-Nó chịu má thì má bồng đi -Má con cũng giỡn lại
Ngoại bồng con đi thêm một đoạn nữa. Con không khóc mà lại ngó ngoại mà cười .Rồi ngoại bồng con xuống ghe .Con vẫn cười !Bất thình lình ngoại nói :
-Tao bồng con chó về trển luôn nghen !
-Ý trời trời ! không được đâu má !Nó chưa dứt sữa mà .Nó khóc thì làm sao má dỗ cho được !
-Tao dỗ được mà .Thôi tụi bây vô đi.Cho nó về với tao ,vợ chồng bây không phải lo ,tao cũng đỡ lo ( vì hồi đó ba má con đang ở trong vùng thường có giao tranh )
Rồi như một cuộc bắt cóc ngoạn mục- ngoại hối ông ngoại chống ghe ra giữa sông chớp nhoáng - Ngoại khoác tay :
- Thôi hai đứa bây vô đi .Vô vô ...! chèo mau đi ông !
Hơn nửa đoạn đường thì con bắt đầu ngọ nguậy vì 'nhớ ' sữa ! Và con lại được thưởng thức sữa 'vú da ' của ngoại ...từ đó! Cũng từ đó mỗi đêm con đều ngủ sấp trên ngực ngoại sau khi ngậm chán chê bình vú da của ngoại ...
Sau nầy lớn con về với má .Và con đã khóc rất nhiều khi xa ngoại .(lúc đó hình như con thương ngoại hơn má hay sao !) . Mỗi lần nghỉ hè con đều nằng nặc đòi má con cho về ngoại .Có khi má rảnh thì má dẫn đi nhưng có hồi má không đi được thì con buồn và giận má suốt mùa hè .Tới khi con lên Đệ Thất con quyết xin má cho về ngoại một mình !Tội cho má con có cái tánh rất lo cho con cái nên má không cho phép con đi vì lúc đó đi đò chạy suốt năm tiếng đồng hồ rất là nguy hiểm -nhất là có lúc gió to ,sóng lớn -Nhưng mà con đâu biết sợ là gì (điếc không sợ súng đó ngoại ). Con năn nỉ ,con trù ,con khóc ...và đến cả tuyệt thực nữa ngoại à.Tớí khi con lên Đệ Ngũ thì má con mới chịu cấp phép cho con về ngoại cả tháng hè luôn .Những ngày tháng ấy đối với con rất tuyệt .Con nhớ khi đò mới tới Giồng Chùa là lòng con rộn ràng khó tả .Đò cập bến Giồng Chùa để xuống hàng .Con yêu sao các bà bán bánh dừa ,bánh ít ...!(toàn những món nhà quê mà ngoại rất hay làm cho con mỗi bận con về ).Khi xuống hàng xong ,chú tài công cho đò hụ một hồi còi dài để kêu gọi những hành khách còn loay hoay trên bến .Lúc nầy con thấy chú tài công đáng yêu quá chừng (chả bù cho lúc trở lên thì con ghét chú ấy hết chỗ nói ).Rồi những cây bần ,cây dừa nước lần lượt chạy qua cửa sổ đò cho con cũng cảm thấy nhớ nhung tụi nó mỗi lần nhớ ngoại .Rồi khi tài công cho đò cập bờ theo tay con chỉ thì lập tức trong căn nhà vách ván ấy có một bà sắp ngửa chạy ra...Đến bây giờ con vẫn còn thấy hình ảnh ấy lồng lộng trước mắt con .Rồi thì ông ngoại cũng khoan thai đi ra-dì út cũng lúp xúp từ hàng xóm chạy về....
-Tổ cha mầy con còng cọc !(còng cọc bắt cá dưới sông ,mấy đời cháu ngoại giỗ ông bao giờ )
-Ba má con có khỏe hông ?mấy đứa em con mạnh giỏi hả ?
-Con đi đò có bị ói hôn ?
-Con đói bụng lắm rồi chứ gì !
-...
Ông bà cùng hỏi và con trả lời mệt nghỉ luôn .Sau đó dĩ nhiên con trở thành 'công chúa '!(số một đấy ).Rồi thì cháo gà ,rồi thì bánh rau mơ ,bánh ít (phải là bột ngọt nhưn trắng mới đúng gu con nhỏ );rồi thì chè trôi nước ;rồi thì ông ngoại đi vãi chài kiếm tép tươi về 'luộc cho con nhỏ 'ăn với rau sống cuốn bánh tráng.Nói rau sống cho oai chứ thật ra chỉ có mấy lá cải 'tiểu hồi'của ông ngoại trồng trong chậu trước cửa .Ở quê ngoại con là vậy đó - ăn cá thế rau-mỗi năm đã có hơn nửa năm nước mặn rồi trồng rau sao nổi.Con vẫn nhớ như in cái khung cảnh thần tiên ấy .Dì út thì yếu đuối vì bị tật ở chân mà cũng tranh đấu với cả ông bà ngoại để được phép chèo ghe đưa con đi hái bần và chặt vài buồng dừa nước .Tụi con được đi thì reo hò hí hởn không để ý gì đến ông bà ngoại rất là miển cưỡng:
- Con Thạnh mầy chèo ghe cho khéo nhe hôn .
-Còn con 'còng cọc ' thì ngồi đàng hoàng nghe .Đừng có lắc la lắc lư không nên đó .
Cái gì nguy hiểm có thể gây ra hậu quả xấu thì ngoại đều tránh nói ra mà chỉ nói là 'không nên'. Sau nầy con cũng bắt chước ngoại mà nói như thế .Con ảnh hưởng ngoại nhiều lắm .Ngoại hay dạy con 'một câu nhịn chín câu lành '.Ông ngoại thì bật nho 'Dĩ hòa vi quý '. Ba của tụi nhỏ của con bây giơ cứ nhắc (và ngưỡng mộ )hình ảnh bà ngoại đằm thắm lau tay chân cho ông ngoại mấy lần ông ngoại say rượu .Ông ngoại nghiến răng- từ hồi cậu sáu con chết -mới 20 tuổi và mới cưới vợ được hai tháng-ông ngoại đã nghiến răng và chưởi (cả QG lẫn VCđã khiến con ông phải chết oan) .Hậu quả là ông ngoại bị VC bắt đi hoc' cải tạo' một tháng trong hầm tối .Sau lần đó ông ngoại lại mang cái tật nghiến răng .Hình như mọi uất ức của ông đều dồn cả vào tiếng nghiến răng đó .Bà ngoại rất là hiểu và rất là thương ông ngoại nên những lần ông uống say thì ông lại nghiến răng với bà ngoại ..
- Bà làm cái gì đó ?có gọi được thằng Đức (tên cậu sáu ) về thăm tui không ? Quân khốn nạn, quân bất nghĩa ...Trường đồ tri mã lực .Cư cửu kiến nhân tâm ...Có Thành (La Thành )thì không có Tín(h) (Đơn hùng Tín ),có Tín(h) thì chẳng có Thành (nghiến răng) :Trường đồ tri mã lực ...
Năm 1985 ông ngoại mất .Con chưa từng thấy một cụ bà nào khóc cụ ông đến sưng bụp mắt đến nỗi chẳng mở mắt ra được và khóc khản đặc đến nỗi nói không ra tiếng ."ông ơi ông bỏ tui sao ,ông ơi tui ở lại với ai đây ,ông ơi ông cho tui theo ông với ..." Hai năm sau thì bà theo ông thật .Năm đó con lại không có mặt trong đám tang bà ngoại !(con thật là bất hiếu )" vì con đang ở xa quá -xe cộ lúc đó đi lại khó khăn-nên cậu mợ năm không cho con hay "Sau này mọi người an ủi con như vậy .
Mùa hè năm sau con về ...Con chạy quanh nhà TÌM ngoại Căn nhà nằm im ỉm ,cửa đóng buồn rầu hiu quạnh .Con khóc ngất "ngoại ơi ngoại ơi "
Con chạy ra mộ .Hai ngôi mộ nằm song song .Hai mảnh tim của con ở đó
Hôm nay ngoại cho con được gặp ngoại trong mơ .Thế cũng đủ cho con nghe ấm lòng khi thức dậy .Mặc dù cũng có một nỗi u hoài man mác mà con không thể nào lý giải nổi .Ngoại ơi !