Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011

Còn đâu nữa chốn an lành ...!

   - Sao tháng bảy năm nay bà không ăn chay ..?
   - ...
   _À...À  ..biết rồi !
   Lẽ ra M. phải hỏi sao mà tôi lại không cài hoa hồng trắng để nhắc rằng tôi đã không còn mẹ nữa !
  ..."nay còn đâu nữa mẹ ta
Chân mây bóng hạc cách xa  muôn trùng  ..."*

Dạo này con đường về Phường tám dần dần  "xa lạ " quá .Từ hồi má mất thỉnh thoãng tôi mới về thắp nhang .Tôi chịu không nổi cái không khí quá hiu quạnh ở ngôi nhà thân thương ngày nào .Ngôi nhà đó chất chứa biết bao kỷ niệm thời con gái của tôi :cái thời con gái đầy thử thách và cơ cực .Ngôi nhà  đánh  dấu một cuộc đời vừa được sang trang của một cô gái mới vừa đậu Tú Tài hai .Ba cô bị khánh tận sau những năm Mậu Thân đen tối -gia đình cô tất tả chạy giặc  từ Mỹ Hóa chạy ra Tân Thành  rồi chạy sang cồn Phụng ...Tại cồn Phụng nhà cô cũng đã chuyển chổ bốn lần nữa .Tôi nhớ hồi đó ba làm ăn khá má sắm vàng cất vào lon guigoz..Mấy lần chuyển nhà cộng thêm mấy năm ba không đi làm khiến lon vàng của má vơi gần thấy đáy .Tôi nhớ lại lúc đó mà thương ba má vô kể .Lúc đó tôi  vừa mơi học đệ tam .Tôi chưa biết chia sẽ gì với ba má cả .Tôi vẫn nhởn nhơ đi học ...vẫn nhởn nhơ thơ ngây....Đến khi tôi thi xong TT II thì vốn liếng nhà tôi hết thật sự .Chúng tôi phải từ giã ngôi nhà hiện tại để dọn đến ngôi nhà  cấp  ...thấp hơn ...Ngôi nhà nầy đã chứng kiến sự trưởng thành thật sự của  một cô gái !
     ........................................................................................................
   Có phải tôi sợ nhìn những di vật của má ? Có phải tôi cứ thấy phảng phất quanh nhà hơi hướng của má mà nghe bầu ngực nặng trĩu ...Những lần xuống thăm tôi vẫn nằm kề bên bà nghe bà kể chuyện  ..:"Hồi trước ..."
  Mùa Vu Lan năm nào tôi náo nức đoc Mục Kiền Liên ...Mùa Vu Lan năm nay tôi buồn rầu đọc lại Mục Kiền Liên ...
  "...Còn đâu nữa
      Chốn an lành
      Chổ về vắng mẹ ...
      Thôi đành mồ côi !"*

    *ThơHạnhPhương
_________________________________________________________
   Chiều lại
   Quà của một cô bé bạn của ĐT-thằng con cả - làm tôi nghe hơi bùi ngùi .Mấy cái đĩa cải lương đó gợi cho tôi quá chừng nhớ má .Năm nào tôi và ĐT cùng đi siêu thị và ĐT cũng đã mua tặng bà ngoại mấy bộ tuồng cải lương ...Có một điều ước mãi mãi là ước mơ : mong thời gian hãy quay trở lại .Bao giờ con người ta mới phát minh ra được con tàu "đi về hồi đó "thay vì con tàu vũ trụ  "đi vào không gian " , nhỉ ?

2 nhận xét:

  1. Con cũng là người thích cải lương, tuồng cổ. Vì nó là thứ gì đó rất thuần Việt Nam, và rất gần gủi với mỗi người, nhất là người phương Nam. Con nghĩ là người tặng quà mong cô được vui khi nghe lại mấy tuồng cải lương đó, chứ chắc cô đó kg dám nghĩ nó lại làm cô buồn.
    Con nghĩ, cho dù người lớn có mất đi, nhưng họ vẫn ở trong lòng mình. Sự hoài niệm khiến tình cảm gia đình thêm gắn kết. Cho nên, mong cô sống vui với con cháu bây giờ.

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn Chù đã quan tâm .Xem một bộ phim hay ,đọc một quyển sách cảm động hoặc nhận được một cử chỉ nồng ấm ...cũng khiến cô có cảm xúc như thế Chù ạ .Cũng hỏng có gì đáng lo đâu nha.

    Trả lờiXóa